Cái chết của bạn ngày 16/9 tạo ra một làn sóng biểu tình mạnh mẽ trên khắp cả nước. Khi bóng tối phủ xuống, già trẻ trai gái đổ xuống đường. Họ Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện của tác giả Mặc Hương Đồng Khứu thuộc thể loại Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước, Hệ Thống. kẻ đã nhào nặn ra nam chính hắc hóa như Lạc Băng Hà: Viết ngựa đực thì ngươi viết ngựa đực cho tử tế, cải cách cái đệt Yêu cầu của quan điểm toàn diện là khi nhận thức hoặc hoạt động thực tiễn thì phải xem xét toàn diện các mối liên hệ của sự vật, hiện tượng, kể cả mối liên hệ của sự vật, hiện tượng này với sự vật, hiện tượng khác, đến mối liên hệ giữa các yếu tố Chương 2: Biến mất. Bỏ ra một buổi chiều để dạo vòng quanh phủ Lâm vương gia, nàng đã nắm được tất cả đường đi nơi đây. Lúc bước vào Diệp Diễm điện là nơi ở của nàng, Diễm My lệnh tất cả mọi người về phòng trước, một mình nàng đứng giữa sân Diệp Đọc truyện Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta của tác giả Thi Hòe, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Vay Nhanh Fast Money. Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 28 Sư tôn Editor Vện Tiết Lãng nhìn phiến môi hồng đến đờ đẫn, tai và cổ đỏ ửng, yết hầu nóng như thiêu như đốt, lúc sắp sửa quên béng đây là đâu mình là ai thì người dưới thân mò mẫm bả vai và sau lưng hắn, lo lắng hỏi, “Tiết Lãng? Đệ bị thương à?” Tuy Mạnh Trần không nhìn thấy, nhưng dựa vào âm thanh cùng trực giác cũng có thể tưởng tượng ra tình huống vừa rồi. Ngay khi cảm giác được lưỡi đao ập xuống, y nắm cổ áo Tiết Lãng theo bản năng, định đè hắn xuống để che chắn, nhưng y quên mình không còn linh lực, không mạnh bằng Tiết Lãng nên kéo mãi mà hắn không xê dịch, còn bị hắn che ngược lại. Thấy nguy hiểm đã qua mà Tiết Lãng vẫn không nhúc nhích, Mạnh Trần hơi hoảng, sợ hắn bị thương nặng, vội kiểm tra xem trên lưng hắn có máu hay vết thương nào không. Tiết Lãng bị đôi tay kia sờ mó suýt thì xuất hồn chết gục tại chỗ, hắn cuống cuồng đứng dậy rồi kéo Mạnh Trần lên, giúp y cởi trói tay và bịt mắt. “Ta, ta không sao.” Tai Tiết Lãng đỏ chót, quay chỗ khác không dám nhìn y, “Chỉ sợ bóng sợ gió thôi.” Mạnh Trần xác nhận hắn không bị thương mới yên tâm, sau đó theo Tiết Lãng quay về chỗ cũ. Y vốn định dặn dò những đệ tử khác, nhưng thấy biểu cảm của bọn họ thì có lẽ không cần nhiều lời nữa. Liễu Huyên Huyên nói với Uyển Thu, “Nếu chúng ta cũng gặp tình huống vừa rồi thì ta sẽ ôm mặt muội nằm sấp xuống, chết bỏ chứ nhan sắc là trên hết!” Uyển Thu siết nắm tay, dùng sức gật đầu. Tiêu Quan bá cổ Triệu Tịnh Thần, “Thường ngày Tiêu sư huynh cà lơ phất phơ thế thôi chứ lúc then chốt vẫn đáng tin lắm à.” Triệu Tịnh Thần cười nói, “Bình thường Tiêu sư huynh vẫn rất đáng tin mà.” Các đệ tử lập đội hai người, xếp hàng vượt ải. Họ từ từ phát hiện độ khó của bẫy rập sẽ thay đổi dựa theo tu vi của người khiêu chiến, cơ bản vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ. Nói cách khác, thử thách duy nhất của họ là phải kiềm chế bản năng xu lợi chỉ lo tìm lối thoát cho mình mà bỏ rơi đồng đội. Cũng may các đệ tử đều thành công vượt lên chính mình, lựa chọn bảo vệ đồng đội, thuận lợi về đích. “Chúc mừng mấy đứa!” Hai con tinh linh nhảy nhót, “Kho báu đã mở, đây là phần thưởng cho lòng can đảm và tin tưởng lẫn nhau!” Khung cảnh xung quanh biến đổi, hành lang biến mất, một núi vàng sáng rực trồi lên từ dưới đất rồi chậm rãi tách làm đôi. Núi vàng tuy khổng lồ, nhưng vàng bạc châu báu không có tác dụng gì mấy với người tu tiên, mọi người hứng thú với pháp khí đan dược hơn. Tiêu Quan chọn lựa vài món pháp bảo phù hợp với mình, tiện tay nhặt một thỏi vàng ròng ngáng đường ném đi, “Nghe nói ở cõi phàm thứ này có giá lắm, người ta giành nhau sứt đầu mẻ trán, có thật không?” Triệu Tịnh Thần gật đầu, “Người phàm mê vàng bạc như chúng ta cuồng pháp bảo cực phẩm vậy.” “Thế lấy hai thỏi.” Tiêu Quan nhặt mấy thỏi vàng nhét vào ngực, “Nghe đồn đồ ăn của người phàm ngon lắm, hôm nào xuống núi làm nhiệm vụ phải mua một ít…” Đang nói bỗng thấy mặt đất rung lên. “Gì đấy?” Tiêu Quan ngớ người, không chắc chắn lắm, “Động đất hả?” Hắn vừa dứt lời, mặt đất rung chuyển dữ dội, có đệ tử đứng không vững ngã bệt dưới đất, ngơ ngác ngẩng đầu. Núi châu báu lắc lư rồi đổ sập trong tiếng hét của các đệ tử, một con quái vật khổng lồ vươn ra từ trong núi vàng. Quái vật kia có đầu hổ mình dê, khuôn mặt dữ tợn, miệng đầy răng nhọn, âm như sấm rền, là một con Thao Thiết! Con Thao Thiết đã đến tầng cao nhất của cảnh Hóa Thần! Mọi người kinh hãi, Tiêu Quan quay đầu quát hai con tinh linh, “Tụi bây nói láo! Thì ra sau Hành lang ác mộng vẫn còn quái vật!” Hai con tinh linh trố mắt, lắc đầu nguầy nguậy, “Không không không, bọn ta cũng không biết ở đây có Thao Thiết!!” Núi kho báu có niên đại xa xưa, vàng bạc chất đống cả mấy trăm năm, ai mà ngờ trong lòng núi lại có một con quái vật. Thao Thiết là ác thú thượng cổ, bản tính tham lam tàn bạo, hiển nhiên nó đã coi núi kho báu này thành vật sở hữu của mình. Bây giờ thấy đám tu sĩ loài người đến đào mỏ, nó giận sôi gan, đôi mắt màu máu to như chuông đồng nhìn họ đầy căm tức, nó há miệng phun một quả cầu ánh sáng! Biến cố xảy ra quá nhanh, không một ai ở đây có thể chống lại sức mạnh Hóa Thần đỉnh cấp. Trong nháy mắt, mọi người cảm nhận rõ ràng cái chết cận kề, sợ đến cứng người, mãi đến khi một kết giới xanh lam hiện ra trước mắt… “Ngự kiếm!” Mạnh Trần lớn tiếng hô, “Chạy mau!” Y vừa ném ra một pháp khí phòng ngự cấp thánh, có thể đỡ được một đòn công kích dưới cảnh Đại Thừa, nhưng nó chỉ có thể chống đỡ trong chốc lát. Ngay khoảnh khắc sống còn, mọi người ngự kiếm bay trối chết, con Thao Thiết thấy họ muốn trốn thì nổi cơn thịnh nộ, gào rú húc đầu vào kết giới! Pháp khí cấp thánh chọi với sức mạnh Hóa Thần tạo ra âm thanh rung trời chuyển đất, tất cả đệ tử trong bí cảnh Thái Huyền đều cảm giác được dao động năng lượng khủng khiếp, không khỏi khiếp sợ nhìn về một hướng. Thao Thiết giận đỏ mắt, húc càng ngày càng mạnh khiến kết giới bị nứt, vết rạn từ từ lan rộng, cuối cùng vỡ nát. Thao Thiết ngửa đầu rống một tiếng, bốn chân lấy đà phóng theo đuổi giết! Tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ, đã gần đuổi kịp các đệ tử ngự kiếm. Thấy Thao Thiết há miệng chuẩn bị nuốt người, Mạnh Trần hết cách, đành phải chuyển hướng bay ngược lại giăng kết giới. Đáng tiếc, đến pháp khí phòng ngự cấp thánh còn không đỡ nổi, huống chi là kết giới của tu sĩ Nguyên Anh. Thao Thiết húc vỡ kết giới, bay đến táp Mạnh Trần! Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay nhẹ nhàng ôm eo Mạnh Trần kéo y về phía sau, tay kia tung ra một chưởng không hề có tiếng động. Không ai nhìn thấy người vừa đến ra tay như thế nào, chỉ kịp thấy ánh sáng trắng lóe lên, con Thao Thiết khí thế hùng hổ bị đánh rơi xuống đất tạo thành hố sâu, tứ chi co quắp, chết không kịp ngáp. Chỉ một chưởng đã diệt gọn ác thú thượng cổ cảnh Hóa Thần! Các đệ tử ngừng bay, sợ hãi quay đầu lại. Người Mạnh Trần cứng đờ, bàn tay ôm eo y vẫn chưa buông lỏng, cách lớp y phục mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh khiến người ta run rẩy, hơi thở lạnh lẽo phả vào gáy y vô cùng quen thuộc. Mạnh Trần chậm rãi quay đầu, đối diện đôi mắt thâm thúy lặng như nước. Là Chung Ly Tĩnh. —o0o— Ai cũng nói Mạnh Trần là con cưng của trời, nhưng chỉ có bản thân y biết, y vốn không sinh ra trên đám mây. Y chào đời trong một thôn nhỏ dưới cõi trần. Y là con của đôi vợ chồng người phàm, đứng thứ ba trong nhà, dưới còn một em trai một em gái. Năm y chín tuổi, thôn gặp đại hạn, ruộng đồng không thu hoạch được gì, lương thực dự trữ cứ vơi dần, không nuôi nổi một nhà bảy miệng ăn. Một hôm nọ, mẹ dắt y đến trước mặt một người xa lạ, bảo rằng, “Trần Trần à, con đi theo người ta đi.” Mạnh Trần không nhìn người kia, chỉ nhìn mẹ không chớp mắt. Người phụ nữ bị y nhìn một lúc lâu, cuối cùng không thể giả vờ bình tĩnh nữa mà ôm y khóc òa, “Mẹ xin lỗi, nhưng cha và mẹ thật sự hết cách rồi, không thể để nhà mình chết đói được!” Mạnh Trần vỗ lưng mẹ, giơ bàn tay bé xíu lau nước mắt cho bà, nói khẽ, “Mẹ, con biết mà.” Y biết tất cả, Đại ca và Nhị ca cao to tráng kiện, có thể lao động, em trai em gái còn quá nhỏ, bán thì không nỡ. Y cũng đã cố hết sức giúp đỡ việc nhà, nhưng không mang lại lợi ích gì lớn. Bán y đổi lấy lương thực mới là giá trị lớn nhất của y. Cả thôn đều biết thằng Ba nhà họ Mạnh hiểu chuyện từ bé, không khóc không nghịch, thông minh lanh lợi, mỗi tội thấp bé gầy còm, không thể làm việc nặng. Được cái y tuấn tú trắng trẻo, như được đẽo từ băng khắc từ ngọc, khí chất thanh cao, không hề giống người trong thôn. Mẹ của Mạnh Trần đau như đứt từng khúc ruột, tuy thương con nhưng cả nhà đã cùng đường. Hơn nữa, người tên Trương Vũ kia đã hứa sẽ đưa y vào thành làm bạn với các công tử nhà giàu, có đệm ấm có thịt ăn, chắc chắn không chịu khổ. Bà xoa mặt con lần cuối rồi để người ta đưa y đi. Đúng như lời Trương Vũ, Mạnh Trần bị bán vào một gia đình giàu, được ăn no, thế nhưng Trương Vũ không nói tính cách của chủ gia đình này buồn vui thất thường, thích đánh đập người khác. Mạnh Trần tuổi nhỏ sức yếu, mới chịu một roi đã suýt cưỡi hạc về trời, chủ nhà ghét bỏ nên sang tay y cho nhà khác. Suốt bốn năm, Mạnh Trần bị bán cho vô số gia đình, có lẽ trời sinh số khổ nên y không có lấy một ngày lành, chịu không biết bao nhiêu đau đớn. Cuối cùng y bị bán vào một nơi tên là Hoan Ý Lâu, y chưa từng vào chỗ nào náo nhiệt như vậy, cũng không biết ở đây kinh doanh thứ gì, nhưng nhìn ánh mắt hài lòng của những người đánh giá mình, y biết mình không thể ở đây. Thế nên ngày đầu tiên đến y đã giả vờ ngu ngơ, nói gì nghe nấy, vô cùng ngoan ngoãn, rồi chờ nửa đêm trèo cửa sổ bỏ chạy. Đó là một đêm đông rét mướt, tuyết phủ trắng xóa, thương tích trên người y chưa lành, vừa đói vừa lạnh, chạy không được bao lâu thì loạng choạng ngã xuống nền tuyết. Nhìn những bông tuyết lả tả rơi xuống từ màn trời đen kịt, Mạnh Trần nghĩ đời mình cũng chẳng khác gì bông tuyết. Y nhắm mắt, chậm rãi nhớ lại quãng đời ngắn ngủi, rồi nhận ra hồi ức đáng giá nhất là những tháng ngày thơ ấu còn sống cùng cha mẹ anh em. Chỉ tiếc hạnh phúc đó đã quá xa vời, y thậm chí chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ của họ. Ngay lúc y đang lịm dần thì một đôi tay bế y lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Y mơ màng mở mắt, thấy một người đàn ông tóc đen áo trắng, hệt như thần tiên trong tranh vẽ. Mà người đó đúng thật là tiên, diện mạo ông ta tuấn tú mà lạnh lùng, đôi mắt không gợn sóng nhìn y một lát rồi hỏi, “Con có đồng ý bái ta làm thầy, theo ta tu tiên không?” Hơi thở của ông ta rất lạnh, lạnh hơn cả gió tuyết ngập trời, thế nhưng Mạnh Trần vùi trong lòng ông ta lại thấy ấm áp lạ lùng. Y giơ đôi tay tái xanh vì lạnh, dùng sức nắm chặt ống tay áo ông ta, “Con đồng ý.” Khi ấy, Mạnh Trần thật sự nghĩ rằng giới tu chân là dấu chấm hết cho số kiếp long đong lang bạc của mình. Người cho y chốn về chính là Chung Ly Tĩnh. Editor VệnNếu hành động của Ân Trì khiến Mạnh Trần kinh hãi thì sự xuất hiện của Bùi Ngọc Trạch lại làm y hoang mang vô cùng, thậm chí y ngờ rằng tất cả chỉ là giấc mộng hoang y vượt ngục đã dấy lên sóng gió trong Thái Huyền Tông, Ân Trì sợ bại lộ nên không dám ở cùng y thường xuyên, hắn dựng kết giới ở cửa hang rồi rời Trần thử dùng mọi cách để ra ngoài nhưng không được, linh lực của y đã bị trưởng lão phong bế, hiện giờ y chỉ là người phàm, không thể phá kết giới của Ân Trì. Pháp khí truyền tin của y cũng bị tịch thu khi vào địa lao rồi, y bó tay toàn tập, đành phải nén xuống nỗi bất an, kiên nhẫn chờ ngày sau, y chờ được một người đến, không phải Ân Trì mà là Bùi Ngọc Trạch.“Sư huynh!” Y mừng rỡ, lòng thầm thả lỏng, “Bên ngoài thế nào rồi? Có phải tông môn đang tìm ta không? Huynh đưa ta về đi, vụ việc này quá kỳ lạ, ta phải về mới có thể điều tra rõ chân tướng!”“Đệ không về được nữa đâu.” Bùi Ngọc Trạch thở dài, “Mọi người đã khẳng định đệ nhập ma, còn to gan vượt ngục, giờ có quay về cũng chẳng còn ai tin tưởng đệ nữa.”Mạnh Trần nói chắc nịch, “Sư tôn sẽ tin ta, chỉ cần chờ ông ấy về thì…”“Sư tôn bế quan nhanh thì mấy tháng, lâu thì mấy chục năm. Chẳng lẽ đệ muốn ngồi trong địa lao chờ ông ấy mấy chục năm?”Mạnh Trần nghiến răng, bắt lấy tay Bùi Ngọc Trạch, “Vậy sư huynh giúp ta đi.”Bùi Ngọc Trạch lẳng lặng nhìn y.“Đưa ta ra ngoài, ta tự điều tra.” Mạnh Trần nói thật nhanh, “Hung thủ biết ta, còn biết kiếm pháp Thái Huyền, chắc chắn là người trong môn phái. Cho ta chút thời gian, nhất định ta sẽ tìm ra hắn!”Bùi Ngọc Trạch nhìn y một hồi rồi hỏi, “Đệ còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”Mạnh Trần ngớ người, không hiểu tại sao gã tự dưng hỏi vấn đề này.“Lúc đó ta đã bảo giới tu chân là nơi cá lớn nuốt cá bé, người quá ngây thơ thì không thể sinh tồn.” Gã trở tay nắm bàn tay Mạnh Trần, nhẹ nhàng kéo y vào lòng, ánh mắt nhìn y như nuối tiếc, “Đến giờ đệ vẫn chưa hiểu sao?”Bùi Ngọc Trạch nhớ lần đầu gặp Mạnh Trần, y cũng gầy gò lem luốc hệt như Ân Trì, ắt cũng bị cuộc đời vùi dập nhưng ánh mắt vẫn thuần khiết, sáng trong như nổi hứng liếc một cái, gọi một tiếng “Mạnh sư đệ” cho có lệ. Gã giả tạo thành quen, diễn đến mức sắp không phân biệt được thật giả, ai ngờ thằng bé ấy có thể nhìn thấu sự thờ ơ mà gã che giấu, từ đó về sau chưa bao giờ làm phiền đến cái lần hai người bị nhốt dưới đáy giếng trong bí cảnh, lúc cận kề cái chết, thằng bé kia lại ném kiếm cho gã, bảo gã đi vẫn không cảm động tí nào, thậm chí thấy cách làm của y ngu xuẩn đến nực trong hoàn cảnh nào cũng không cúi đầu chịu thua, đó là quy tắc mà gã nghiêm túc chấp hành. Editor VệnPhó Nghiêm bị hai thằng nhóc quần cho trán nổi gân xanh, tức quá bật cười, “Được, muốn ăn roi đến thế thì cả hai cùng chịu phạt!”Cuối cùng Mạnh Trần bị phạt mười roi, tội lén vào cấm địa vốn không phải tội nặng, hơn nữa có cả đống người xin tha cho y, Phó Nghiêm cũng đành giơ cao đánh khẽ. Tiết Lãng thì thê thảm hơn nhiều, hắn bị phạt ba mươi roi, tu vi thấp không có chân khí hộ thể nên được người ta khiêng khiêng Tiết Lãng là hai đệ tử nhập môn cùng lúc với hắn. Một người thở dài, “Tiết Lãng à, não ngươi bị úng nước phải không? Chúng ta khó khăn lắm mới vào được Thái Huyền Tông, ở còn chưa đến một tháng mà ngươi đã suýt bị đuổi. Ngươi tỉnh táo lại đi!”Người kia cũng nói, “Phải đấy, hôm nay nếu không nhờ Mạnh Trần sư huynh cầu xin cho ngươi thì ngươi bị Phó trưởng lão trục xuất là cái chắc. Với lại ta thật sự không hiểu ngươi nghĩ gì, lúc trước là Mạnh sư huynh đích thân mời ngươi vào Thiên Cực Phong, còn tham gia đợt thí luyện đệ tử mới, người ta tốt thế rồi mà ngươi còn ghen ghét hãm hại huynh ấy! Sống phải có lương tâm, ngươi nhìn lại bản thân mình đi!”Hai đệ tử để lại một bình thuốc trị thương rồi rời Lãng nằm chết dí trên giường, không đụng đến bình thuốc, cứ để mặc phần lưng máu me nhầy nhụa. Hắn cứ như không biết đau, chỉ thấy lòng âu lo bức bối vô cũng bị đánh mười y thế nào rồi? Có phải là đau lắm không? Có ai chăm sóc y không?Tiết Lãng phát hoảng, kiềm không được định nhổm dậy nhưng chợt khựng hắn hãm hại y, chắc y không chịu gặp hắn nữa đâu, có lẽ sau này thấy nhau chỉ đành xem như người Lãng nằm xuống lại, vùi mặt vào vậy cũng vậy mới là tốt nhất…Nghe tiếng cót két, có người đẩy cửa, Tiết Lãng tưởng là hai người đồng môn kia quay lại, cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mang ý trách cứ, “Sao vẫn chưa bôi thuốc?”Tiết Lãng ngẩng đầu, cử động mạnh làm ảnh hưởng đến vết roi trên lưng, đau đến mức hít hà. Mạnh Trần thấy vậy thì khó chịu ra mặt, cau mày ngăn hắn lại, “Nằm yên đừng nhúc nhích!”Tiết Lãng nhìn y không chớp mắt, cổ họng khô rát, mất một lúc mới cất giọng khàn đặc, “Sao huynh lại tới đây?”“Đệ nói xem?” Từ lúc vào phòng, đôi mày Mạnh Trần chưa một lần giãn ra. Lần đầu tiên Tiết Lãng thấy y tỏ vẻ tức giận rõ ràng đến thế.“Bị thương thành như vậy sao không gọi ta? Hạc giấy truyền âm lúc trước đưa cho đệ đâu, vứt rồi sao?”“Không có!” Tiết Lãng lập tức phủ nhận theo bản năng rồi im bặt, lát sau không nhịn được hỏi, “Huynh thì sao? Huynh… ổn không?”“Ta không sao.” Mạnh Trần ngồi ở mép giường, lấy một bình Tử Kim Ngưng Huyết Đan từ ngực áo. Tiết Lãng thấy y hành động bình thường, không giống bị trọng thương thì yên tâm phần nào, hắn quay mặt đi che giấu biểu cảm, “Đừng hiểu lầm, ta thấy huynh mảnh dẻ ốm yếu, sợ huynh chịu không nổi mười roi, truyền ra ngoài thì mất mặt Thiên Cực Phong thôi.”Lúc này rồi còn mạnh miệng, Mạnh Trần vừa giận vừa buồn cười, cũng mặc kệ hắn. Y đổ ra hai viên thuốc, nghiền thành bột rồi xốc áo Tiết Lãng nhảy dựng như cá chép lộn mèo, “Làm gì…”“Đệ nằm yên cho ta!” Thấy máu dây ra áo ngày càng nhiều, Mạnh Trần không nhịn được nữa mà điểm mấy đại huyệt của Tiết Lãng, hắn nằm xụi lơ trên giường, muốn nhúc nhích cũng không Trần vốn định xốc áo Tiết Lãng lên để bôi thuốc, nhưng thấy áo đơn dính máu đã bết lại, sợ giật ra sẽ khiến vết thương bị rách nên y tìm cây kéo, cẩn thận cắt mở lớp Lãng né không được, hoảng đến mức túa mồ hôi hột, cậy mạnh mà rống, “Họ Mạnh kia! Huynh mà dám đụng vào ta, ta với huynh không đội trời chung!”Mạnh Trần kệ hắn, cắt quần áo dính máu đem vứt, lấy khăn sạch nhúng nước nhẹ nhàng lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương. Tử Kim Ngưng Huyết Đan là thuốc cầm máu thượng hạng, quý hơn nhiều so với thuốc trị thương thông thường mà hai đệ tử kia để lại, hiệu quả rõ ràng, máu ngừng chảy chỉ trong thoáng Trần quan sát, phát hiện vết roi đan xen kéo từ lưng Tiết Lãng xuống phía dưới, bèn vươn tay tháo thắt lưng Lãng sợ thật, “Làm gì nữa!!!”“Đừng la nữa.” Mạnh Trần bị hét đau cả tai, bất đắc dĩ nói, “Phía dưới cũng bị thương, đệ không thấy đau à?”“Không cần huynh lo!!!” Đoán được đối phương muốn làm gì, Tiết Lãng la hét, “Huynh đừng…”Muộn rồi, Mạnh Trần dứt khoát lột quần hắn xuống, để lộ cái mông hằn vết roi Tiết Lãng đỏ như bị hấp chín, mặt đỏ chót nóng ran, hận không thể xỉu tại chỗ.“Xấu hổ gì chứ.” Thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, Mạnh Trần không hiểu, “Ta đâu có làm gì khiếm nhã.”Tiết Lãng chín rục, hắn không lồng lộn nữa, nhắm mắt giả chết. Mạnh Trần xử lý vết thương cho hắn, mặc lại quần rồi giải huyệt, y dặn, “Mấy ngày tới không được lộn xộn, ở yên trên giường tĩnh dưỡng, đến giờ thì ta qua bôi thuốc cho đệ, nhớ chưa?”Tiết Lãng bất động, úp mặt vào gối nên giọng nghe nhừa nhựa, “Tại sao… huynh lại tốt với ta? Ta đã nói ta ghét huynh, còn vu oan hãm hại huynh… Huynh có bệnh đúng không, tại sao còn tốt với ta như vậy?”Mạnh Trần điềm nhiên hỏi, “Thế tại sao đệ thừa nhận với trưởng lão là đệ vu khống ta?”“Ta chỉ là…” Tiết Lãng lúng búng, “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy thủ đoạn này bỉ ổi quá, không muốn dùng thôi… huynh đừng nghĩ nhiều!”“Ừm.” Mạnh Trần gật đầu, “Ta cũng chỉ đang chăm sóc sư đệ đồng môn thôi, đệ đừng nghĩ nhiều.”Tiết Lãng không nói không rằng.“Thôi, đệ nghỉ ngơi đi.” Mạnh Trần nói, “Chiều tối ta lại ghé.”Y quay người định đi thì Tiết Lãng ngẩng mặt lên, do dự hỏi, “Vết thương trên lưng huynh… không sao thật chứ?”Đôi mày Mạnh Trần cuối cùng cũng giãn ra, khóe môi hơi nhếch, “Ta có chân khí Nguyên Anh hộ thể, chỉ để lại dấu đỏ thôi, hai ngày là tan.” Y nhìn ra sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt thiếu niên, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Không yên tâm thì ta cho đệ xem nhé?”Tiết Lãng, “Không cần!!!”“Kêu gì như cha chết mẹ chết thế?” Một giọng nói trong trẻo chen ngang, đầy vẻ bất mãn, “Ăn mấy chục roi mà vẫn sung sức ghê nhỉ?”Nghe âm thanh này, Tiết Lãng và Mạnh Trần đồng thời biến sắc. Mạnh Trần quay đầu, thấy Ân Trì đến cùng Bùi Ngọc Trạch. Ân Trì thấy y thì xun xoe chạy đến, “Sư huynh, huynh sang đây làm gì? Xử lý vết thương chưa? Có đau lắm không?”Bùi Ngọc Trạch liếc nhìn Tiết Lãng nằm bẹp trên giường rồi nói với Mạnh Trần, “Vừa rồi Ân Trì qua đưa thuốc thì không gặp đệ, bọn ta bèn qua thăm Tiết sư đệ, không ngờ đệ cũng ở đây.”Ân Trì cười khẩy, nói thẳng mặt, “Đệ đâu có thăm nó, nó tự tìm đường chết thì thôi đi, còn dám kéo sư huynh theo. Ba mươi roi là quá ít, nếu là đệ thì phải quất một trăm roi mới vừa!”Hắn buông lời cay độc, mang sát ý và căm hận rõ rệt, nếu không có người ở đây không chừng hắn đã giết người Trần hạ giọng cảnh cáo, “Ân Trì.”“Sư huynh!” Ân Trì bùng nổ, “Huynh còn che chở nó làm gì? Nó hại huynh như vậy còn chưa đủ sao?! Hôm nay huynh không nên xin tha cho nó, nó không xứng được ở lại Thiên Cực Phong…”“Tiết Lãng do ta đưa vào.” Mạnh Trần ngắt lời, “Ta cũng đã truyền tin cho sư phụ rồi, Tiết Lãng là đồ đệ được sư phụ thừa nhận. Bây giờ chưa được một tháng đã đòi đuổi hắn, thể diện của sư phụ còn biết để vào đâu?”Y rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy, Ân Trì nhất thời nghẹn họng, tuy hiểu nhưng không muốn chấp nhận, hai người rơi vào thế giằng co. Bùi Ngọc Trạch phá vỡ bầu không khí căng thẳng, “Sư huynh của ngươi đã lựa chọn hắn, chắc chắn phải có lý do. Huống hồ Tiết Lãng cũng là sư đệ của ngươi, Ân Trì, ngươi sửa cái thói ngang ngược đi.”Ân Trì lạnh lùng cười nhạo, có vẻ vẫn không phục nhưng cũng không muốn chọc giận Mạnh Trần, đành phải im miệng.“Hình như bọn ta đến muộn một bước rồi, không ngờ đệ đã giúp Tiết sư đệ xử lý vết thương.” Bùi Ngọc Trạch mỉm cười, dịu giọng bảo, “Nhưng đừng quên chính đệ cũng bị thương, về thôi, ta kiểm tra cho đệ.”Mạnh Trần im lặng mím môi, nhìn Tiết Lãng một cái rồi định đi theo hai người ngờ xác chết Tiết Lãng bất thình lình rú lên, “Ái da—!!!”Mạnh Trần quay lại ngay tức khắc, Ân Trì bị tiếng hét làm giật mình, tức tối quát, “Ngươi bị tâm thần hả?!”“Ui đau bụng quá…” Tiết Lãng rít một tiếng, mặt nhăn nhó, “Ta muốn đi vệ sinh, có vị sư huynh nào rảnh không dìu ta đi với?”Ba người không lên tiếng, Tiết Lãng tỏ vẻ đau khổ, “Ta không nín nổi nữa rồi, đỡ ta đi với, vết thương đau lắm không cử động được!”Bùi Ngọc Trạch nhìn hắn quằn quại trên giường rồi nói, “Ân Trì, ngươi giúp sư đệ đi.”Ân Trì sửng sốt, “Ta á? Ta không đi!”“Ngươi không đi.” Bùi Ngọc Trạch liếc hắn, “Chẳng lẽ để Mạnh sư huynh của ngươi đi?”Mặt Ân Trì sượng ngắt, đứng đờ ra một lúc lâu mới giận đùng đùng bước qua, lôi cánh tay Tiết Lãng xách hắn xuống Trần định tiến đến nhưng cố gắng kiềm lại, yên lặng nhìn Tiết Lãng bị Ân Trì lôi đi xềnh Ngọc Trạch đứng bên cạnh quan sát tất thảy biểu cảm của Mạnh Trần, chợt cười nói, “Dường như A Trần đặc biệt quan tâm đến Tiết sư đệ.”Mạnh Trần, “Ta thay mặt sư phụ chọn hắn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm săn sóc.”“Cũng phải.” Bùi Ngọc Trạch cười nói, “Ta nhớ lúc Ân Trì mới đến, thái độ của đệ cũng y hệt, cực nhọc đêm ngày chăm sóc nó, ngay cả bưng cơm rót nước cũng đích thân làm, chẳng trách nó quấn đệ như vậy. Đệ cẩn thận, cứ tiếp tục thì coi chừng Tiết Lãng biến thành Ân Trì thứ hai đấy.”Mạnh Trần lắc đầu, “Sư huynh cứ đùa, huynh thấy Tiết Lãng có cái tính dính người không?”Bùi Ngọc Trạch định nói gì thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng hét kinh thiên động địa, xen lẫn tiếng quát mắng của Ân Trì, “Ngươi nhớ mặt ta đấy!!!”Mạnh Trần hết hồn, tức tốc chạy ra thì thấy một mình Tiết Lãng loạng choạng đi vào, không thấy Ân Trì đâu cả.“Sao thế?” Mạnh Trần không rảnh lo việc khác, bước lên đỡ hắn, “Mới la hét gì vậy?”“Ờm, nói ra ngại quá.” Tiết Lãng khịt mũi, “Ta bị thương nặng, đứng không vững nên xả nước không đúng hướng, bất cẩn… làm ướt giày Ân sư huynh.”Mạnh Trần, “…”Bùi Ngọc Trạch, “…” Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta Ngoại truyện 2 Editor Vện Chuyện Tiết Lãng si mê nam chính Mạnh Trần trong một bộ tiểu thuyết tu tiên không phải bí mật trong ký túc xá, mọi người còn chọc đó là “vợ trong sách” của hắn, ngày nào cũng lấy ra trêu hắn. Đọc tiếp “Sư Đệ – Ngoại truyện 2 Hoàn” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta Ngoại truyện 1 Editor Vện Gần đây giới tu chân xảy ra hai sự kiện chấn động thiên hạ, không ai không biết. Đọc tiếp “Sư Đệ – Ngoại truyện 1” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 67 Có người Editor Vện Người đã điên đến mức này thì căn bản không thể nói lý được nữa. Đọc tiếp “Sư Đệ – 67” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 66 Bốn kiếp Editor Vện Thuốc mỡ tái tạo da thịt mà Mai Tiếu Hàn điều chế không hổ là thần dược nghìn vàng khó mua, nửa tháng sau, cánh tay phải bị cụt của Lý Phong đã mọc lại nguyên lành. Đọc tiếp “Sư Đệ – 66” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 65 Thiên cơ Editor Vện Tình trạng của Lý Phong vô cùng nghiêm trọng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhất là cánh tay phải đã đứt lìa, đại phu ở Ma Vực đều bó tay, e rằng chỉ có Mai Tiếu Hàn mới chữa được thương tích cỡ này. Đọc tiếp “Sư Đệ – 65” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 64 Biến cố Editor Vện Vì vạ miệng thốt ra ba chữ kia mà phải đến trưa Mạnh Trần mới được xuống giường. Đọc tiếp “Sư Đệ – 64” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 63 Nhỏ xíu Editor Vện Giọng đứa nhỏ lanh lảnh, vô cùng nũng nịu, thực khách bốn phía xôn xao quay lại nhìn. Đọc tiếp “Sư Đệ – 63” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 62 Quy Nguyên Editor Vện Mưa rơi suốt đêm, nước từ mái hiên nhỏ xuống song cửa gỗ rồi vỡ tung thành bọt. Đọc tiếp “Sư Đệ – 62” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 61 Cá nước Editor Vện Đọc tiếp “Sư Đệ – 61” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 60 Thích Editor Vện Mạnh Trần bình tĩnh đẩy hắn ra, giơ tay xoa đầu hắn, “Mai cốc chủ chữa hỏng đầu ngươi rồi sao? Vô lý, thoạt nhìn y đáng tin lắm mà…” Đọc tiếp “Sư Đệ – 60” → Điều hướng các bài viết Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 42 Bạch Bích Editor Vện Đồng Trọng tắt thở ngã quỵ xuống đất. Mạnh Trần rút kiếm ra, thân kiếm vẫn sáng như tuyết, không bám một giọt máu. Y nhận ra Đồng Trọng khác thường cũng nhờ Tiết Lãng nhắc nhở. Trước khi đến biên trấn, y cùng Tiết Lãng điểm lại một loạt sự kiện ở kiếp trước, lúc Tiết Lãng biết trong nhóm đệ tử được phái đến biên trấn có Đồng Trọng, gã lại còn tổ đội với y thì tức thì biến sắc, đập bàn đứng bật dậy, “Thằng này có vấn đề!” Mạnh Trần kinh ngạc, “Là sao?” Tiết Lãng nghiến răng nghiến lợi, “Nó là biến thái!” Mạnh Trần chỉ có ấn tượng với Đồng Trọng qua việc gã hãm hại Tiết Lãng trong bí cảnh Thái Hư, bèn hỏi, “Biến thái kiểu gì?” Tiết Lãng không chịu kể, chỉ nghiêm mặt nói với y, “Nói chung là Đồng Trọng có mưu đồ xấu xa với huynh, mặc kệ nó có phải hung thủ hay không thì huynh cũng phải chú ý nhiều hơn.” Mạnh Trần ghi nhớ cái tên Đồng Trọng, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tiết Lãng, y mặc thêm áo Giao Ti mà mình đã tặng Tiết Lãng. Áo Giao Ti là pháp khí phòng ngự cực phẩm, không sợ nước lửa cũng như chất độc, đồng thời vô hiệu hóa phần lớn bùa chú. Nhờ vậy mà y mới thoát được sự khống chế của bùa Con Rối, tương kế tựu kế vạch trần bộ mặt thật của Đồng Trọng. Tuy nhiên, Đồng Trọng sử dụng bùa Con Rối với y là vì ham muốn cá nhân, y không tin gã dám thao túng y giết những đệ tử khác rồi gán tội y là ma tu. Thứ nhất, Đồng Trọng không có động cơ để làm vậy. Thứ hai, sức mạnh của bùa Con Rối phụ thuộc vào tu vi của người thi thuật. Kiếp trước, Mạnh Trần chưa đạt đến cảnh Hóa Thần nhưng dẫu gì cũng là cao thủ Nguyên Anh, còn Đồng Trọng chỉ mới ở Trúc Cơ, gã có thể dùng bùa Con Rối khiến ý thức của y ngủ say đã là cố gắng lắm rồi, làm sao đủ sức sai khiến y giết người. Thứ ba, lúc được tìm thấy thì Đồng Trọng cũng hôn mê, nếu không phải gã tự biên tự diễn thì tức là ở hiện trường còn có người thứ ba. Mạnh Trần suy tư trong chốc lát rồi dán bùa Con Rối lên lưng, đến ngồi ở góc tường, hai mắt vô hồn. Trên nóc căn nhà cách ngõ hẻm không xa, ba bóng người âm thầm mai phục, chỉ để lộ sáu con mắt sáng lập lòe. Tiêu Quan nhìn Mạnh Trần ngồi giả điên ở góc tường, ngơ ngác hỏi, “Y làm gì thế?” Triệu Tịnh Thần ngẫm lại màn kịch vừa rồi, ngập ngừng bảo, “Chắc là cắm sào chờ nước, hình như Mạnh sư huynh đang đợi ai đó cắn câu.” “Ồ.” Tiêu Quan gật đầu, mặt vẫn còn sợ hãi, “Ê, sao hai ngươi bình tĩnh quá vậy? Mấy câu của Đồng Trọng làm ta hoang mang quá, hình như nó… thích Mạnh Trần hả? Cái loại thích đó đúng không???” Triệu Tịnh Thần, “Chắc vậy.” Tiêu Quan sững sờ, “Nhưng… nhưng hai người họ đều là đàn ông mà?!” Tiết Lãng luôn dán mắt vào Mạnh Trần rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn bất mãn trừng Tiêu Quan, “Đàn ông thì sao? Sư huynh phân biệt giới tính à?” “Cũng không phải.” Tiêu Quan gãi đầu, vẻ mặt rối rắm, “Trước kia ta có nghe qua chuyện tu sĩ đồng tính kết bạn đời, giờ mới tận mắt thấy nên hơi, hơi…” “Có biến.” Tiết Lãng ngắt lời hắn, tập trung cao độ nhìn Mạnh Trần, “Yên lặng, kẻo rút dây động rừng.” “Cái này thì ngươi khỏi lo.” Tiêu Quan cười, “Tịnh Thần đã mượn Tự Tại Đỉnh của Dữu trưởng lão rồi, pháp khí cấp thánh đấy, ngoại trừ tôn giả Đại Thừa thì không ai phát hiện ra chúng ta đâu.” Hai ngày trước, Mạnh Trần tìm Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần, muốn nhờ hai người họ giúp đỡ. Hai người giật cả mình, làm đồng môn bao nhiêu năm nay, số lần Mạnh Trần chủ động bắt chuyện với họ ít đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay, huống hồ là chủ động nhờ họ hỗ trợ. Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng hai người vẫn đồng ý không chút do dự, nghiêm túc hỏi y cần họ làm gì. Mạnh Trần nhờ Triệu Tịnh Thần đi mượn Tự Tại Đỉnh của sư phụ, pháp khí này có thể che giấu hơi thở, hình ảnh và âm thanh, sau đó bảo họ đến biên trấn trước. Tiêu Quan tưởng Mạnh Trần ngại ma tu khó đối phó nên mới nhờ hắn và Tịnh Thần đến giúp, không ngờ sau khi đến biên trấn, Mạnh Trần lại bảo họ phối hợp với Tiết Lãng. Tiết Lãng sử dụng Tự Tại Đỉnh, dẫn hai người âm thầm theo đuôi Mạnh Trần. Mới đầu Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần còn chưa hiểu đầu cua tai nheo, mãi đến khi chứng kiến Đồng Trọng giở thủ đoạn dơ bẩn với Mạnh Trần. “Ta cứ tưởng Đồng Trọng là người thành thật, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Tiêu Quan xoa cằm, hỏi Tiết Lãng, “Trước đó ngươi đã biết Đồng Trọng có mưu đồ bất chính rồi hả?” Tiết Lãng “ừ” một tiếng. “Muốn trách thì phải trách Mạnh Trần, tu vi đã cao lại còn đẹp.” Tiêu Quan sờ mặt mình, “Nhưng biết làm sao được, có người bẩm sinh vạn người mê mà, như ta nè…” Đúng lúc này, Tiết Lãng và Triệu Tịnh Thần cùng ra dấu im lặng, Tiêu Quan nghiêm túc trở lại, tập trung quan sát tình hình trong hẻm. Một bóng người đột ngột xuất hiện trong hẻm vắng. Người kia đội mũ mạng đen, khoác áo choàng đen, mặt che kín mít. Áo choàng rộng giấu đi dáng người, song vẫn có thể nhìn ra người này không cao. Tiết Lãng nín thở nhìn chòng chọc cách bước đi uyển chuyển của người kia, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ… Hình như đó là phụ nữ. Người kia đi đến bên cạnh Đồng Trọng, nhìn thoáng qua vết thương do kiếm đâm rồi bước đến trước mặt Mạnh Trần, lẳng lặng quan sát y. Mạnh Trần hơi cúi đầu, ánh mắt vô hồn, không hề nhận ra có người đang đứng trước mặt, trong tay còn cầm bội kiếm, thấp thoáng thấy được một góc giấy vàng lộ ra sau lưng. Hiện trường này rất dễ khiến người ta đưa ra kết luận rằng đệ tử thiệt mạng đã sử dụng bùa Con Rối với Mạnh Trần, nhưng vì tu vi không đủ nên bị y phản đòn giết chết. Mà người trúng bùa Con Rối tuy không bị khống chế nhưng vẫn mất ý thức. Người đội mũ mạng cười khẽ, thuận thế khom lưng lấy bội kiếm trong tay Mạnh Trần. Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần hoảng hốt, định lao xuống thì bị Tiết Lãng giơ tay cản lại. “Chờ đã.” Tiết Lãng vẫn bình tĩnh, tập trung quan sát từng cử động của người áo choàng đen. Người kia sẽ không giết Mạnh Trần. Tình huống y hệt kiếp trước, khi ấy Mạnh Trần thật sự mất ý thức, người áo choàng đen không giết y mà biến thành hình dáng của y, sau đó giết đệ tử Thái Huyền Tông để đổ tội cho y. Tiết Lãng nghiến răng, lửa giận bốc ngùn ngụt trong đôi mắt. Người này chẳng những muốn giết Mạnh Trần mà còn muốn hại y thân bại danh liệt! Đúng như dự đoán của Tiết Lãng, người áo choàng đen cầm kiếm, thong thả ra khỏi con hẻm, theo từng bước đi, thân hình của người kia từ từ biến hóa, vóc dáng cao lên, sau khi cởi mũ mạng, gương mặt đã trở thành dáng vẻ của Mạnh Trần! “Thuật Hóa Hình!” Triệu Tịnh Thần hô thất thanh, chợt hiểu ra, “Chẳng lẽ tên kia muốn…” “Mạnh Trần” đến chỗ hẹn tập hợp, lát sau, bốn đệ tử lục tục quay về, thấy y chờ sẵn thì lập tức đến báo cáo tình hình. “Mạnh Trần” xoay người lại, mũi kiếm lóe ánh sáng lạnh lẽo… “Ngay bây giờ!” Tiết Lãng quát lớn, cùng Tiêu Quan tung người xuống, rút kiếm đánh về phía Mạnh Trần giả. Triệu Tịnh Thần nhanh chóng bắn đạn tín hiệu lên trời, xin Thái Huyền Tông chi viện khẩn cấp! Đạn tín hiệu nổ giữa không trung, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt. Mạnh Trần giả nghe tiếng động thì biến sắc, thân hình nhoáng lên, tránh chiêu kiếm của Tiết Lãng và Tiêu Quan, toan tháo chạy. Nhưng vừa xoay người thì bước chân chợt khựng lại. Một người mang gương mặt giống như đúc đứng chặn trước mặt. Các đệ tử ngơ ngác nhìn hai Mạnh Trần, ai nấy tròn mắt há miệng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Đã dùng trăm phương nghìn kế để làm đến bước này, sao giờ lại vội vã bỏ đi thế?” Mạnh Trần nói, “Ở lại thêm một lát đi.” Mạnh Trần giả nheo mắt, cất giọng lạnh lùng, “Vừa rồi ngươi giả vờ?” Mạnh Trần không trả lời, chỉ bình tĩnh hỏi, “Rốt cuộc ngươi là ai?” Mạnh Trần giả cười giễu, đôi mắt giá lạnh lướt nhìn vòng vây toàn thanh thiếu niên trẻ tuổi, ánh mắt như hổ rình mồi, “Vốn dĩ chỉ cần ba, bốn người chết. Tiếc quá.” Vừa dứt lời, một luồng uy áp đáng sợ bộc phát! “Luyện Hư!” Tiêu Quan kinh ngạc rống lên, “Cẩn thận!” Tên áo choàng đen này thế mà có tu vi cảnh Luyện Hư! Ở đây ngoại trừ Mạnh Trần thì phần lớn đệ tử đều ở cảnh Kim Đan, uy áp của cường giả Luyện Hư như tảng đá đè lên lồng ngực khiến họ không thở nổi, khóe miệng trào máu. Mạnh Trần quyết đoán ra lệnh, “Tiêu Quan Tịnh Thần dẫn mọi người chạy mau!” Tiêu Quan và Triệu Tịnh Thần không dám cậy mạnh, lập tức dìu mấy đệ tử đứng không vững chạy thục mạng. Triệu Tịnh Thần tháo bội kiếm của mình ném cho Mạnh Trần, “Mạnh sư huynh, bắt lấy!” Mạnh Trần chụp lấy kiếm giữa không trung rồi đâm về phía tên áo choàng đen, động tác như nước chảy mây trôi. Cảnh Luyện Hư chỉ dưới mỗi Đại Thừa, cách cảnh Hóa Thần muôn sông nghìn núi, Mạnh Trần tự biết mình không thắng nổi nhưng không thể rút lui. Đây là cơ hội duy nhất, y phải biết tên này rốt cuộc là ai! Cùng lúc đó, Tiết Lãng từ hướng khác xông lên tập kích Mạnh Trần giả. Ánh mắt Mạnh Trần giả toát vẻ châm chọc, mũi kiếm ngưng tụ linh lực lạnh thấu xương chém về phía hai người! Thế kiếm mang theo cuồng phong cắt da cắt thịt, Mạnh Trần và Tiết Lãng nhanh chóng né đòn, chưa kịp đứng vững thì chiêu kiếm mạnh tựa nghìn quân tiếp tục bổ xuống… Mạnh Trần giả rõ ràng muốn kết liễu y! Nhưng Mạnh Trần nào dễ giết như vậy, chưa kể bên y còn có Tiết Lãng. Nghiêm khắc mà nói thì đây là lần đầu hai người kề vai chiến đấu song lại cực kỳ ăn ý, cả hai không đánh trực diện với Mạnh Trần giả mà dùng Đạp Lưu Ba để tránh những đòn trí mạng, đồng thời cầm chân Mạnh Trần giả, kéo thêm thời gian. Dường như Mạnh Trần giả cũng biết viện quân sắp đến, ánh mắt toát vẻ phẫn hận cùng không cam lòng, tên đó vứt kiếm, vận khinh công bay đi. Khóe mắt Mạnh Trần máy một cái, biết đối phương muốn bỏ chạy, bèn lập tức đuổi theo! Tiết Lãng thầm nghĩ không xong, cuống cuồng gào lên, “Cẩn thận!!” Quả nhiên, Mạnh Trần giả đột ngột xoay người trên không, nâng tay chưởng vào ngực Mạnh Trần! Mạnh Trần không mảy may dao động, ánh mắt kiên cường như sắt thép, dù bị đánh trúng cũng quyết cản đường đối phương! Ngay lúc này, một luồng sáng trắng từ xa phóng đến đánh văng Mạnh Trần giả, nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy. Mạnh Trần giả rơi xuống đất như chim gãy cánh. Luồng ánh sáng thứ hai nối gót theo sau, Mạnh Trần giả phun máu, không duy trì nổi thuật Hóa Hình, bị đánh về nguyên hình! Tiên kiếm từ trên trời hạ xuống, Chung Ly Tĩnh ung dung đáp đất, phía sau là Thái Huyền chưởng môn cùng các trưởng lão. Mạnh Trần thở phào, rồi lại sầu vì chuyện khác. Y vốn không muốn làm kinh động đến Chung Ly Tĩnh. “Có chuyện gì vậy?” Dữu Niên kinh ngạc nhìn người áo choàng đen, “Tên này là ma tu à?” Vừa rồi nhận được tín hiệu báo nguy, Dữu Niên và Bộ Vân Kiên vốn định dẫn theo vài đệ tử đắc lực đến cứu, ai ngờ lại thấy Chung Ly Tĩnh ngự kiếm từ Thiên Cực Phong bay đến biên trấn. Việc này khiến cả môn phái xôn xao, ngay cả chưởng môn cũng đích thân đi một chuyến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Triệu Tịnh Thần tiến lên thưa với Dữu Niên, “Sư phụ, tên này không rõ lai lịch, gã dùng thuật Hóa Hình biến thành hình dáng của Mạnh sư huynh, muốn giết sư đệ đồng môn hòng đổ tội cho huynh ấy!” Nghe thế, mọi người bàng hoàng, Tiêu Quan cũng nói, “Đúng thế, con và Tiết sư đệ tận mắt nhìn thấy, chúng con có thể làm chứng!” Mạnh Trần xâu chuỗi lại sự việc, tường thuật tất cả hành vi mà Đồng Trọng và tên áo choàng đen đã làm, cả việc y lập kế dụ rắn rời hang, đương nhiên đã giấu bớt vài việc không thể nói. Mọi người nghe mà kinh hồn bạt vía. Thử nghĩ lại, nếu trước đó Mạnh Trần không nhạy bén phát hiện điều khác thường, thật sự trúng bùa Con Rối, rồi bị tên áo choàng đen giả mạo mình giết chết đồng môn, thì sau này y có mười cái miệng cũng chẳng thể nào chứng minh mình vô tội! “Rốt cuộc tên này là ai?!” Trưởng lão Phó Nghiêm ghét ác như thù, nghe xong thì đi phăm phăm đến chỗ tên áo choàng đen, cười gằn, “Dám làm chuyện ác độc táng tận lương tâm, cớ sao không dám dùng mặt thật gặp người? Để ta xem kẻ nào to gan, hao tâm tốn sức hãm hại đệ tử Thái Huyền ta!” Ông giật mũ mạng và áo choàng của tên kia. Mái tóc dài xổ tán loạn, dưới mũ mạng là dung nhan trắng trẻo lạnh lùng. Không khí như ngưng đọng, Triệu Tịnh Thần không dám tin, “Bạch… trưởng lão?” Người trước mắt rõ ràng là trưởng lão Bạch Bích của Thúy Hà Phong! Lửa giận của Phó Nghiêm thoáng chốc bị đóng băng, Dữu Niên và Bộ Vân Kiên cũng kinh hãi, ngay cả chưởng môn cũng không ngờ được, “Bạch Bích?” Ông cau mày, giọng trầm xuống, “Bọn ta cần một lời giải thích.” Bạch Bích ho một tiếng, lau máu nơi khóe môi, ánh mắt hơi dừng ở Chung Ly Tĩnh rồi thản nhiên nhìn chỗ khác. Bà ta nhếch môi, “Mọi chuyện do ta làm, không có gì để giải thích.” “Tại sao ngươi hãm hại Mạnh Trần?” Dữu Niên vẫn không tin nổi, “Nó có hiềm khích gì với ngươi? Nhưng nó chỉ là một tiểu bối! Thù hận lớn cỡ nào mà ngươi lại dùng thủ đoạn ác độc đê tiện, đổ oan cho người vô tội như vậy?!” Đây cũng điều Mạnh Trần muốn biết. Trước đó, làm thế nào Mạnh Trần cũng không ngờ được hung thủ hại mình lại là Bạch Bích. Y và Bạch Bích hầu như không hề quen biết, đối với y, Bạch Bích cũng chỉ là một vị tiền bối, thi thoảng gặp thì lễ phép hành lễ. Y chưa bao giờ bất kính, cũng chưa từng làm gì thất lễ với bà ta. Vậy mà không ngờ Bạch Bích hận y đến mức muốn y chết còn chưa đủ, bà ta muốn y sống không bằng chết. “Không có nguyên nhân gì hết.” Bạch Bích nhắm mắt, vẻ mặt hờ hững, “Tự ta muốn làm vậy, chỉ thế thôi.” Sau đó ai hỏi gì bà ta cũng không hé răng, chưởng môn lắc đầu, ra lệnh, “Áp tải vào địa lao Thái Huyền, trông coi nghiêm ngặt.” —o0o— Vụ việc được ém xuống, ngoại trừ các trưởng lão và đệ tử có mặt ở hiện trường thì không còn ai biết. Dù sao thì việc đường đường là trưởng lão một núi mà lại dùng thuật Hóa Hình hãm hại một đệ tử thật sự không mấy vẻ vang. Bạch Bích bị giải vào địa lao, chưởng môn đích thân đến lấy lời khai hai lần mà bà ta vẫn cương quyết không nói một chữ. Hôm nay, Mạnh Trần xin phép chưởng môn vào địa lao một chuyến. Địa lao Thái Huyền là ngục tù nhân tạo được đào dưới lòng núi, không giống Chấp Pháp Đường, những ai bị tống vào đây đều phạm phải trọng tội hoặc kẻ đại gian đại ác đi theo tà đạo. Kiếp trước Mạnh Trần từng bị nhốt ở đây nên cũng coi như quen đường quen lối, y khéo léo từ chối đề nghị dẫn đường của đệ tử canh ngục, một mình đi đến phòng giam của Bạch Bích. Trong ấn tượng của mọi người, trưởng lão Bạch Bích của Thúy Hà Phong luôn lạnh lùng như trăng, dung mạo đẹp đẽ không tì vết, còn có tu vi cảnh Luyện Hư, là nhân vật nức tiếng gần xa trong giới tu chân, cũng là người được vô số đệ tử trong phái tôn sùng. Hiện giờ bà ta rơi vào chốn lao tù, tay chân mang xiềng xích mà thái độ vẫn ung dung, chẳng thấy một chút thảm hại. Thấy Mạnh Trần đến, bà ta chỉ nhẹ nhàng ngước cặp mắt vô cảm nhìn y, “Ta biết ngươi sẽ đến.” “Vì ta nghĩ mãi không ra.” Mạnh Trần nói, “Ta không hiểu tại sao bà phải làm như vậy.” Hai người không oán không thù, cũng không xung đột lợi ích, tại sao Bạch Bích lại hãm hại y? Người phụ nữ trong ngục lẳng lặng nhìn y, nét mặt từ từ thay đổi, có thương hại, có căm hận, có bi thương. “Mạnh Trần.” Bà ta lên tiếng, chất giọng trong trẻo vang vọng khắp địa lao, tựa băng tuyết ngấm vào tim Mạnh Trần từng chút một. “Ngươi thật sự không biết sư tôn tốt của ngươi ôm tâm tư gì với ngươi sao?”

hóa ra sư đệ phản diện yêu thầm ta